Hẹn hò với anh, em nhé!
Lần đầu tiên anh lấy hết can đảm đứng trước mặt em, cầm đôi bàn tay nhỏ xinh của em, nhìn vào đôi mắt cười ươn ướt ấy, bối rối thì thầm vào tai em: “Hẹn hò với anh, em nhé!”.
Để từ giờ phút này, sẽ có ai đó là của ai đó rồi đấy…
Là ánh mắt từ giờ phút này chỉ hướng về em, là đôi tay ấy chỉ được nắm đôi tay em, là bờ vai này chỉ dành riêng cho một người con gái mà thôi…
Là ôm anh thật chặt phía sau, mà chẳng cần anh phải nhắc: “Ôm chặt nhé, anh rồ ga nè”, mà sợ hãi, ngượng ngùng khe khẽ nắm lấy vạt áo anh…
Để có người được phong là xe ôm “miễn phí” mà vẫn cười sung sướng đến tít mít rồi sến súa nói rằng“Anh sẽ chở em đến cùng trời cuối đất nhé”.
Để chẳng còn nỗi buồn nào giấu trong ánh mắt vu vơ mỗi khi cô đơn đến bật khóc, nước mắt tuôn dài trên hai má, quệt đi hai hàng mằn mặn, mà tự nói với chính mình "Ngốc thật, tự nhiên khóc".
Là ai đó nói với ai đó tựa vào vai anh mà khóc…
Là ai đó hốt hoảng tìm kiếm em chỉ với lý do ngốc nghếch“Điện thoại em không liên lạc được, anh lo”…
Là yêu thương, là chiều chuộng khi em nũng nịu đòi anh cõng trên lưng, em cười hồn nhiên như một đứa trẻ: “Cứ thế này mãi được không anh?”
Là đôi bàn tay nắm lấy nhau thật chặt, là lời nói thủ thỉ với em: “Không bao giờ rời xa nhau nữa đâu!”
Mình hẹn hò với nhau, em nhé!
Để chấm dứt những chuỗi ngày “lưng chừng nhớ”, “lưng chừng quên”, “lưng chừng yêu thương” rồi “lưng chừng mệt mỏi”... Anh sẽ có thể tự tin nói với cả thế giới này: “Em là của anh, là người anh yêu nhất”, chẳng còn e dè và ngượng ngùng sợ một lúc nào đó mà rời xa em. Vì hạnh phúc này, anh biết, chỉ có em mà thôi.
Hôm nay, Hà Nội dễ thương lắm đấy. Vì có ai đó ngượng ngùng đã chịu nói lời “tỏ tình” với ai đó rồi!
Nhận xét
Đăng nhận xét