Đông về rồi, sao mình chưa nắm lấy tay nhau?

Những ngày cuối năm, rét buốt, mưa lạnh, lễ hội quây quần. Chúng ta lạc ở đâu sao vẫn chưa thể tìm thấy nhau?

Trời co mình ủ buốt, em và anh co mình trong một mối quan hệ không thể gọi tên. Đôi khi chỉ là một chiều lững thững trên phố, với ánh đèn phủ mờ tâm trạng, bụi bay vào mắt, nhòe nhoẹt nước, em run vai khóc nấc cho một chuyện tình buồn.

Người ta vẫn bảo với nhau rằng, ở trong một mối quan hệ không rõ ràng thật tốt. Có thể đến bên cạnh nhau khi cần, được đan tay nắm tay, được tựa vào nhau để sống, được quan tâm chăm sóc, cũng được phép hững hờ, được phép trong tay với những người khác ngoài lề cuộc sống,… Như thế, quá dễ dàng để yêu thương. Và không sợ bị tổn thương. Bởi, có là gì của nhau đâu? Nhưng đấy là người ta nói thế, người ta cũng chỉ là người ở ngoài nhìn vào những kẻ ở trong mối quan hệ hời hợt lướt qua mà phán xét vậy thôi. Thường thì, người ở ngoài muốn nhảy vào, người bên trong lại muốn chạy ra.

Em đủ cô đơn để hiểu, có những lúc cảm thấy tâm hồn mình như già nua vì chờ đợi. Chờ đợi một người vốn không thuộc về mình, chờ một trái tim không chỉ dành cho riêng mình một chỗ đứng, là điều khó khăn đến nhường nào. Những khoảnh khắc đợi chờ ấy khiến tuổi trẻ già nua, khiến tình yêu trong em như chết héo. Những khoảnh khắc đợi chờ ấy, người yêu nhau không tài nào biết được, vì chúng mình đâu phải là người yêu của nhau, chỉ là hờ hững với nhau thôi.
 
Đông về rồi, sao mình chưa nắm lấy tay nhau? 1
Em đủ yếu lòng để hiểu, có những lúc cảm thấy lạc lõng trong những mối quan hệ lớn nhỏ không thể gọi tên. Ngoài em ra còn có vô vàn người con gái khác, giống như việc ngoài nắm lấy tay em, tựa vào vai em, yêu thương em, anh còn vô vàn cô gái khác cũng mặc định không danh phận giống như em. Rồi em thắt lòng, tự hỏi, một mối quan hệ không rõ ràng, nhập nhằng giữa yêu và thương, giữa quyền lợi và trách nhiệm, có gì hay ho mà người ta ca tụng nhiều đến thế?

Những ngày cuối năm, rét buốt, mưa lạnh, lễ hội quây quần. Chúng ta lạc ở đâu sao vẫn chưa thể tìm thấy nhau? Chúng ta loay hoay bởi những dòng người xuôi ngược, những cảm xúc không thể gọi thành tên. Mùa sum họp, mình có là gì trong lòng người ta đâu mà cho nhau một chỗ đứng? Mùa yêu thương, mình có là gì trong tim người ta đâu mà tìm một chốn yêu?

Em chỉ ước, nếu có thể, chúng ta không phải vùng vằng giữa đi và ở. Suy cho cùng, một mối quan hệ không thể gọi tên mới chính là mối quan hệ dễ làm cho người ta tổn thương nhiều nhất. Không chỉ vì không thể trọn vẹn yêu thương, mà vì cả khi rời xa chúng ta cũng quên mất rằng quá khứ chưa từng đặt một danh phận nào cho nhau. Người thương hay người yêu? Hay là người đi bên lề cuộc sống?
 
Thế nên anh à, đông về rồi, sao chúng mình chưa nắm lấy tay nhau?

Nguồn:Kênh 14

Nhận xét

Bài đăng phổ biến